Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

Hết rồi tình yêu đơn độc

Hôm nay đọc được bài này trên báo.Tự nhiên thấy hay quá.Copy zìa.Hiểu được tâm trạng của người khác


Khi em ngồi đây viết những dòng này chắc là anh đang ngủ ngon phải không anh? Đêm nay em lại không ngủ được, lại trằn trọc như bao đêm đã qua. Em cứ suy nghĩ hoài về anh, về em, về cái gọi là tình yêu giữa em và anh.

Anh là mối tình đầu của em. Người ta thường nói tình đầu thường hay tan vỡ. Trước đây em luôn sợ điều đó, nhưng bây giờ thì không. Em còn mong điều đó hơn bao giờ hết. Bởi vì lúc này đây, khi nghĩ về anh em không còn cảm xúc gì nữa hết. Em không thấy yêu, ghét, giận, hờn gì anh nữa rồi. Gọi là tan vỡ thì chắc là người ta còn yêu nhau nhiều lắm. Còn giữa anh và em thì không. Ngồi bên nhau trong một quán càfe lãng mạn vậy mà mình cũng chẳng biết nói gì với nhau, ngồi cách xa mà không hề nắm nay hay là một hành động, một cử chỉ yêu thương dành cho nhau.

Thật lạ, từ khi quen anh em lại thấy mình đơn độc hơn bao giờ hết. Ngày xưa em có rất nhiều bạn bè, chỉ là bạn bè bình thường thôi nhưng họ cho em niềm vui, niềm hạnh phúc là mình được mọi người quan tâm và yêu mến, sẽ có bạn bè khi em gặp điều gì đó khó khăn trong cuộc sống.

Còn anh? Anh cho em cảm giác tự lập, lúc nào anh cũng cho em cảm giác chỉ có mình mới có thể giúp mình. Như vậy cũng tốt anh nhỉ, vì em có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình. Nhưng hình như là cách làm của anh đã phản tác dụng rồi. Vì cái duy nhất giờ đây em cảm nhận được là anh không ở bên em, không hiện diện trong cuộc sống của em nữa rồi.

Lúc này em cần một người ở bên cạnh lắm anh có biết không? Có nhiều sự thay đổi trong suy nghĩ, về cuộc sống, về sự nghiệp, về con đường sắp tới em sẽ đi, về công việc sắp tới em sẽ làm. Em cần, cần lắm những sẻ chia, những lời khuyên nhủ, và cần lắm một bàn tay, một bờ vai khi em mệt mỏi. Vậy mà những lúc đó anh đã không ở bên em. Mà có ở ngay bên cạnh em đi nữa thì anh cũng sẽ nói những cái gì đó rất chi là tầm phào, những điều vớ vẩn mà em không cần nghe trong lúc này. Anh có hiểu được em không?

Ba năm! Cũng không phải là ngắn. Vậy mà chưa bao giờ em cảm thấy hạnh phúc ngập tràn ngay cả lúc mới quen anh. Vào những dịp đặc biệt như sinh nhật, 14/2 hay 8/3 là lúc để mọi người chờ mong điều gì đó bất ngờ mà người yêu sẽ mang đến cho họ. Còn đối với em thì không, những điều đó dường như là quá xa xỉ đối với em.

Em cũng không mong cái gì quá to tát lớn lao đâu anh, anh biết mà. Chỉ cần một cành hồng hay cái nơ cột tóc là em đã vui đến mấy ngày rồi, vậy mà anh cũng không làm được. Năm đầu tiên em thấy hụt hẫng, nhưng rồi thì em cũng quen dần vì em nghĩ anh yêu em chân thành thì cũng không cần màu mè hoa lá cành làm gì cho tốn kém. Nhưng thật là em thấy tủi thân lắm lắm. Vì mình có người yêu mà cũng như không. Có phải chăng là tình cảm mà anh dành cho em chưa phải là tình yêu? Còn em? Suy nghĩ, trằn trọc bao đêm em quyết định gởi thư này cho anh, em có điều này muốn nói với anh:

Anh! Em muốn xa anh. Em không nói lời chia tay với anh đâu, bởi vì lời chia tay có vẻ quá thừa thãi cho 2 đứa mình. Không cần thiết nữa phải không anh? Nhớ lần trước nói lời chia tay anh mà em khóc hết nước mắt luôn, vì lần đó là em còn yêu, còn trách móc, giận hờn. Bây giờ thì em vô cảm khi nghĩ về anh. Em viết thư này cho anh để có một kết thúc mà anh và em điều không can đảm nói ra, thế thôi. Em chúc anh sẽ tìm được một người khác tốt hơn em gấp nhiều lần, nhưng anh nhớ chăm sóc cho người ấy, đừng để người ấy phải một mình và tủi thân như em nhen anh.

Em biết khi anh đọc những dòng này chắc anh sẽ bất ngờ lắm và có lẽ anh sẽ bị sốc, vì lúc nào anh cũng nghĩ là em cần anh, em bên anh là một điều tất yếu. Nhưng điểm lại trong trí nhớ xem, đã bao lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ, đã bao lâu rồi trong điện thoại em không hề có một tin nhắn của anh. Đã qua mấy cái thứ 7, chủ nhật mà mình không hề có những phút giây riêng tư giành cho nhau hả anh?

Có lẽ trước đây em cần anh, nhưng bây giờ đã hết rồi. Em đã quen với cái cảm giác một mình, ăn cũng một mình, đi nhà sách một mình, làm gì cũng một mình. Vậy nên không có anh cũng chẳng có gì xáo trộn cuộc sống của em cả. Có lẽ sẽ có chút trống trải vì thiếu vắng đi một người đã 3 năm gắn bó, nhưng không sao cả, rồi sẽ qua nhanh thôi vì em đã quen với điều đó rồi mà, anh đừng lo cho em. Cảm ơn anh vì những gì trong thời gian qua!

Em của anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét